Và mùa Thu lại về…
Mấy hôm trước Trời còn nắng như đổ lửa, nắng như trút nốt nóng nực oi bức của mùa Hè để sáng nay đón mùa Thu trở lại. Và giờ này bạn đang làm gì…

… làm gì với cái mùa Thu đáng yêu đến đắm đuối này của Hà Nội, của muôn nơi.

Có thể tôi sẽ đang lang thang ngắm bích họa dưới hàng cây rợp bóng phố Phan Đình Phùng hay giơ máy ảnh lên chụp những chiếc xe đạp chở đầy hoa dọc đường Yên Phụ dưới những tán cây cơm nguội vàng, nghe “run run heo may” khẽ khàng len lỏi vào từng góc phố hiền lành.

Có thể tôi sẽ tìm một quán café nào đó, ngồi ngắm hồ Tây buổi chiều muộn lãng đãng mây phủ, nghiêng tai nghe tiếng sâm cầm rủ rỉ dưới những lá sen tàn. Hoặc đi tít lên tầng cao vừa hít hà mùi café nồng đượm, vừa yêu chiều tầm mắt phóng dõi ra xa theo những khúc uốn lượn của sông Hồng, dòng sông Cái đầy ắp nước, hai bên là bờ bãi mướt xanh, những hàng cây lúc lỉu trái chín vào mùa, thi thoảng vẩn nhẹ một làn khói liêu trai, mỏng mảnh.

Có thể tôi sẽ ngồi xì xụp bún ốc nguội góc Ô Quan Chưởng hay vào hàng lòng rán kế bên, cùng vài đứa bạn cụng ly côm cốp vài lon beer, nghe mùa Thu cũng rộn ràng chứ không chỉ bảng lảng khói sương sa mây bay gió nhẹ.

Có thể tôi sẽ dừng bước lại nơi góc phố đi bộ, đứng say mê chiêm ngưỡng một bức họa đang thành hình dưới tay người Họa sĩ vẽ truyền thần nơi phố cổ, vẽ cô bé má hồng có nụ cười như nắng buổi sớm mai không-cần-đeo-khẩu-trang, hoặc phấn khích nhịp nhịp chân theo giai điệu bản vĩ-cầm đang cất lên cao vút rồi hớn hở đi vào phố Đinh Lễ chọn mua vài cuốn sách.

Có thể tôi sẽ nai nịt gọn gàng hầm hố rồi phóng chiếc xe phân khối lớn, háo hức căng tràn cùng những cung đường uốn lượn, nhấp nhô mà lên với Tây Bắc. Ôi Tây Bắc, những ngày cuối tháng 8 đầu tháng 9 này, những mùa vàng mê mải, những thác nước trắng xóa, những đồng cỏ xanh mướt, những hồ nước mầu ngọc bích… Những giác quan sẽ được thấm đẫm mê say với rượu ngon thịt béo mềm môi, mùi quả chín, mùi lúa mới căng tràn, những cảnh đẹp rụng rời không có ống kính bút sách nào đủ ghi, đủ tả…

Mùa vàng Tây Bắc

Có thể tôi sẽ thong thả khua chèo kayak vẽ nên những mũi tên mềm mại loang loáng trên mặt biển xanh thắm, ngửa cổ ngắm sáo diều vi vút chiều quê bên một làng chài trù phú với lớp lớp thuyền được sơn đủ các mầu hay phấn khích nhịp nhàng kéo dù bay trên những mênh mông lồng lộng của những Phú Quốc, Nha Trang, Vũng Tàu, Nam Du, Vĩnh Hy… đẹp đến ngỡ ngàng.

Hoặc cũng có thể chỉ cần lái xe một quãng, về nhà. Để được mẹ nấu cho nồi ốc nhồi chuối đậu hay nồi cá lóc đồng om dọc mùng thái lá lốt vườn nhà xắt thêm ớt tươi cho ăn, đúng là ngon hết mức... Ăn uống đã đời xong ngả lưng nằm cạnh khu vườn, bụi hoa gì ba trồng đơm bông đưa hương mùi thơm ngọt quá. Lũ chim ri chim sẻ cứ lích chích chí choé ríu ran hót làm tôi chẳng ngủ trưa được, đành dậy ra vườn…

… để phấn khích như đứa trẻ tìm lại được món đồ chơi yêu thích khi ngó nghiêng thấy một vồng trái chín, rồi háo hức đi tìm que tìm gậy để chọc, tìm rổ để hứng. Mùa Thu ăn trái chín cây nơi quê mẹ, còn nỗi nào vui vẻ, thú vị hơn.

Mênh mang mùa Thu

Hay chỉ cần một tách trà nóng thêm một thìa mật ong, chiếc biscuit hít hà bên cuốn sách còn thơm mùi giấy mới, thong thả ngồi bên bancony có những bông hoa vàng đầu Thu rung rinh trong gió, nhìn xuống con phố quen, thấy âm thanh quen thuộc của cuộc sống thường nhật đang tuôn chảy tràn trề: gánh hàng hoa còn ướt nước rung rung theo nhịp, tiếng rao hàng quen thuộc như vọng về từ ký ức xa xôi, những dòng xe hối hả với cả những u tịch trầm tư chậm rãi, và vô tình thoáng gặp đôi lứa đón đưa nhau khẽ nép vào hàng cây bên góc phố, ôm hôn nhau say đắm…

Qua bao nhiêu xa xôi nhung nhớ, nay mùa Thu lại về. Về để trưng ra những nét vẽ đa sắc muôn mầu của cuộc sống đời thường hối hả mà thi vị, của những lo toan trầm tư sướng vui cười nói rộn ràng, như vốn dĩ nó phải là như thế.

Hà Nội, đầu Thu – tháng 8/2024

Lê Hồng Lam