Giảm phát thải ròng xuống 0 vào giữa thế kỷ này phù hợp với mục tiêu hạn chế sự gia tăng dài hạn của nhiệt độ trung bình toàn cầu lên 1,5 độ C (2,7 ° F) mà các nhà hoạch định chính sách toàn cầu đã cam kết.

Trong năm ngoái, ngày càng có nhiều chính phủ cam kết đạt được mức phát thải ròng bằng không vào năm 2050 hoặc 2060, chiếm 70% lượng khí thải trên toàn thế giới.
Nhưng trong ngắn hạn, lượng khí thải đang có xu hướng gia tăng, bất chấp sự suy giảm tạm thời trong đại dịch COVID-19, khiến thế giới đang đi chệch mục tiêu.
IEA cho rằng cần thu hẹp khoảng cách giữa “hô hào” vói “hành động”, chính vì vậy họ đưa ra lộ trình thực hiện, với hơn 400 mốc thời gian để thế giới chuyển đổi hệ thống năng lượng từ việc bị chi phối bởi nhiên liệu hóa thạch sang một hệ thống chủ yếu dựa vào năng lượng tái tạo trong 30 năm tới.
IEA tin rằng kế hoạch này là lộ trình khả thi nhất về mặt kỹ thuật, hiệu quả về mặt chi phí và được xã hội chấp nhận là mức phát thải bằng không trong khi vẫn đảm bảo tăng trưởng kinh tế liên tục và cung cấp năng lượng.
Ngược lại, Bộ trưởng năng lượng của Ả tập Xê út bác bỏ lộ trình và bày tỏ sự nghi ngờ về tính thực tế của khả năng đạt được các cột mốc chính trong vòng ba thập kỷ tới.
Rõ ràng lộ trình của IEA có tham vọng hơn vì dự kiến không chỉ thay đổi tốc độ hệ thống năng lượng đang có mà còn thay đổi toàn bộ quỹ đạo của nó. Nếu hệ thống năng lượng toàn cầu giống như một tàu siêu trường siêu trọng, đặc trưng bởi rất nhiều quán tính, thì việc tăng tốc hoặc dừng con tàu đã là khó, thì việc thay đổi 120° hoặc 180° hướng trong khi đang đi thì khó hơn nhiều.
Cho dù điều lộ trình của IEA sẽ trở thành một lối đi đầy tiềm năng hay chỉ là một tưởng tượng phi thực tế, giống như bài kiểm tra Rorschach, nó vẫn giúp các quan điểm, đánh giá có sự thay đổi khác hơn.